Hành Trình Trở Về Cội Nguồn – Chạm Đến Trái Tim Tuổi Học Trò

Thứ năm - 29/05/2025 10:15

Hành Trình Trở Về Cội Nguồn – Chạm Đến Trái Tim Tuổi Học Trò

Nhân kỷ niệm 135 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh, chúng em – học sinh trường THCS Phan Huy Chú, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh – đã có một chuyến đi trải nghiệm đầy ý nghĩa về với các “địa chỉ đỏ”. Hành trình ấy không chỉ giúp chúng em hiểu thêm về lịch sử, văn hóa dân tộc mà còn khơi dậy trong lòng niềm tự hào và lòng biết ơn sâu sắc. Từ làng Sen quê Bác đến Truông Bồn anh hùng, từng nơi đến đều để lại những dấu ấn khó phai. Đó là chuyến đi khơi mở trái tim, giúp chúng em sống trách nhiệm hơn và trân trọng những giá trị hôm nay.
          Có ai đó đã từng nói rằng "Trải nghiệm không nằm ở chỗ ta đi bao xa, mà ở cách ta cảm nhận hành trình.”  Đúng vậy, trong quãng đời học sinh, có lẽ chúng ta sẽ có những chuyến đi, những trải nghiệm thật đáng nhớ. Có những chuyến đi để khám phá cảnh đẹp, có những chuyến đi để tìm hiểu tri thức… nhưng cũng có những chuyến đi khẽ khàng chạm vào trái tim, để lại dư âm khó phai trong tâm hồn. Như chuyến đi trải nghiệm gần đây của chúng em – học sinh trường THCS Phan Huy Chú, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh - nhân kỷ niệm 135 năm Sinh nhật Bác Hồ - đã để lại những cảm nhận sâu sắc khó phai trong lòng em.
          Vào một buổi sáng tháng Năm ngập tràn ánh nắng ấm áp, chúng em háo hức bước lên chiếc xe đưa đoàn học sinh đi trải nghiệm thực tế, về các địa chỉ đỏ. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên suốt cả chuyến xe như xua tan cái nắng đầu hè. Ai nấy đều mang trong lòng niềm háo hức khó tả, bởi chuyến đi này không chỉ là một cuộc dã ngoại thông thường, mà còn là hành trình trở về với cội nguồn dân tộc – về thăm quê hương Chủ tịch Hồ Chí Minh, Đại thi hào Nguyễn Du và địa danh lịch sử Truông Bồn. Một hành trình khám phá lịch sử qua từng dấu chân và trang sử sống động hướng tới kỷ niệm các ngày lễ lớn trong năm, đặc biệt là sinh nhật Bác Hồ kính yêu - đã mang đến cho em những cảm xúc sâu sắc, như một hành trình trở về với cội nguồn dân tộc, để từ đó thấy mình nhỏ bé giữa những vĩ đại, và lớn lên giữa những yêu thương.
 

         Nơi đầu tiên chúng em đặt chân đến chính là làng Sen quê nội của Bác. Tuy đã từng tham khảo và xem nhiều tài liệu về nơi này nhưng em vẫn rất ngạc nhiên bởi sự mộc mạc, giản dị nơi đây. Con đường rợp bóng những cây tre xanh mát, những ngôi nhà tranh có phần nhỏ bé, mái lá đã bạc màu dấu vết của thời gian nằm êm đềm bên những hàng tre xanh rì rào trong gió tạo nên sự gần gũi, yên bình của một làng quê. Thật sự khi bước chân đến đây, em bất ngờ bởi không nghĩ rằng một nơi dung dị, đơn giản như nơi này lại là khởi nguồn của một con người vĩ đại như Bác.
          Đến đây, chúng em được nghe kể về các câu chuyện của Bác. Bác Hồ đã trải qua biết bao nỗi đau mất mát trong cuộc đời, khi những người thân yêu lần lượt rời xa. Đặc biệt, có những người mà Người không kịp nhìn mặt lần cuối, bởi trọng trách nặng nề của sự nghiệp cách mạng luôn đè nặng trên vai. Nghĩ về những hy sinh thầm lặng ấy, lòng em trào dâng cảm xúc thương yêu và ngưỡng mộ sâu sắc trước tấm lòng một con người vĩ đại, đã dành trọn cuộc đời mình cho dân tộc, cho đất nước, dù phải chịu đựng những mất vô cùng đau thương. Bác đã hy sinh rất nhiều cho sự nghiệp dựng xây và lí tưởng cách mạng của đất nước.

          Nơi dừng chân tiếp theo của chúng em là làng Hoàng Trù –  quê ngoại của Bác và cũng là nơi gắn bó với năm tháng đầu đời của Người. Khi bước chân vào làng, em cảm nhận được sự gần gũi, ấm áp và bình yên, như thể được hòa mình vào từng câu chuyện, từng kỷ niệm của gia đình Bác – những điều đã góp phần hình thành nên con người vĩ đại, tràn đầy nhân cách và lòng yêu nước sâu sắc. Đến đây chúng em được nghe về hành trình lớn lên từ cậu bé Nguyễn Sinh Cung trở thành người lãnh đạo vĩ đại Hồ Chí Minh. Từ nhỏ Bác đã là một cậu bé ham học hỏi chứa chan trong mình là tình yêu đất nước mãnh liệt. Cậu bé ấp ủ một ý chí lớn lao chính là đi tìm đường cứu người dân khỏi cảnh nước mất nhà tan. Và có kẽ chính suy nghĩ chín chắn và lòng quyết tâm ấy đã tạo nên hình hài của đất nước Việt Nam hôm nay.

          Sau đó, chúng em được đặt chân đến khu di tích Nguyễn Du ở Nghi Xuân – Hà Tĩnh – quê hương của đại thi hào Nguyễn Du. Mặc dù em chưa có nhiều dịp tìm hiểu sâu về các tác phẩm của ông nhưng khi đặt chân đến vùng đất này, em vẫn cảm nhận được sự trang nghiêm, uy nghi cùng vẻ đẹp văn hóa đậm đà truyền thống của mảnh đất quê hương. Khu di tích Nguyễn Du với đền thờ, mộ phần và bảo tàng không chỉ là nơi lưu giữ những giá trị quý báu của văn học Việt Nam mà còn là minh chứng sống động cho sự tài hoa và tấm lòng nhân hậu của người nghệ sĩ. Em tin rằng, những con người như Đại thi hào Nguyễn Du chính là những viên ngọc quý của dân tộc, góp phần làm giàu đẹp thêm tâm hồn và nền văn hóa nước nhà. Họ như ngọn đèn soi sáng, truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ chúng em tiếp tục nỗ lực học tập, phấn đấu để xứng đáng với truyền thống vẻ vang ấy.

          Nếu như làng Sen và làng Hoàng Trù là nơi Bác Hồ đã cất tiếng khóc chào đời và sống tuổi thơ của mình; Nghi Xuân là nơi nuôi dưỡng hồn thơ Nguyễn Du; thì Truông Bồn là minh chứng cho tinh thần bất khuất và sự hy sinh cao cả của lớp lớp thanh niên xung phong trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Giữa không gian lặng yên và thiêng liêng, em được nghe lại câu chuyện xúc động về 13 chiến sĩ thanh niên xung phong, hầu hết còn rất trẻ, đã ngã xuống rạng sáng ngày 31 tháng 10 năm 1968 khi đang làm nhiệm vụ giữ thông đường cho đoàn xe ra tiền tuyến. Trong số đó, chỉ duy nhất một người sống sót. Họ đã chọn ở lại giữa bom đạn, lấy thân mình che chở cho con đường huyết mạch, vì một niềm tin mãnh liệt vào ngày chiến thắng.Truông Bồn không chỉ là nơi khép lại chuyến đi, mà còn là nơi mở ra trong em một bài học về lòng yêu nước, sự hy sinh và trách nhiệm. Em thầm tự nhủ phải sống xứng đáng hơn với những gì thế hệ cha anh đã đánh đổi bằng máu, mồ hôi và cả tuổi xuân để giữ gìn nền độc lập hôm nay.

          Dù chuyến đi đã khép lại, nhưng trong lòng em vẫn còn vang mãi những câu chuyện, những hình ảnh và cảm xúc không thể nói thành lời. Đó không chỉ là hành trình trở về với cội nguồn dân tộc, mà còn là hành trình trở về với chính trái tim mình – nơi em học được cách yêu thương, biết ơn và trân trọng. Qua chuyến đi này, em nhận ra rằng không chỉ riêng em, mà tất cả chúng ta – những học sinh hôm nay – đều cần phải thay đổi. Chúng ta cần học cách sống trách nhiệm hơn, biết trân quý giá trị hòa bình và những hy sinh thầm lặng của cha ông, cần nỗ lực học tập, rèn luyện bản thân không chỉ để xây dựng tương lai cho chính mình, mà còn để góp phần gìn giữ và phát triển đất nước – như một cách đáp đền công ơn của những người đi trước.

Tác giả bài viết: Trần Phương Vy – 6A1 (2024-2025)

Tổng số điểm của bài viết là: 14 trong 3 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây